Vào ngày 13/4/2029, một sự kiện hiếm gặp sẽ diễn ra khi tiểu hành tinh Apophis – vật thể từng được xem là “mối đe dọa tận thế” – bay sượt qua Trái Đất ở khoảng cách chỉ 32.000 km, thấp hơn cả quỹ đạo vệ tinh địa tĩnh. Không chỉ là cơ hội quan sát thiên văn đặc biệt, đây còn là “bài kiểm tra tổng lực” đối với năng lực giám sát và phối hợp toàn cầu trong công tác phòng vệ hành tinh – một lĩnh vực từng chỉ tồn tại trên giấy vẽ viễn tưởng, nay đã trở thành ưu tiên chiến lược.
Apophis không phải cái tên xa lạ trong cộng đồng khoa học. Khi được phát hiện vào năm 2004, quỹ đạo ban đầu cho thấy xác suất va chạm với Trái Đất vào năm 2029 lên tới 2,7% – đủ để gây hậu quả ở quy mô lục địa. Sự hoảng loạn lặng lẽ trong giới nghiên cứu khi ấy đã thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của một lĩnh vực mới: phòng thủ hành tinh (planetary defense).
Mặc dù các quan sát sau này đã loại trừ khả năng va chạm, Apophis vẫn là một “món quà rủi ro” quý giá – cho phép giới khoa học kiểm tra thực tế các mô hình dự đoán, công nghệ theo dõi, và đặc biệt là phản ứng phối hợp toàn cầu khi đối diện với một mối đe dọa thiên thể.
NASA, ESA và JAXA – ba trong số các cơ quan không gian hàng đầu thế giới – đang cùng nhau chuẩn bị một loạt nhiệm vụ tiếp cận, bám sát và phân tích tiểu hành tinh này. Trong một sự kiện hiếm hoi, các nhà khoa học từ khắp nơi đã nhóm họp tại Đại học Tokyo vào tháng 4 vừa qua, thảo luận cách tối ưu hóa chiến lược tiếp cận Apophis. Không phải ai đến trước là thắng – điều cốt lõi là đồng bộ dữ liệu, phân vai nhiệm vụ và tận dụng từng giây tiếp xúc với vật thể này.
Dẫn đầu là OSIRIS-APEX của NASA – tàu vũ trụ tái sử dụng từ nhiệm vụ Bennu trước đó. ESA đưa ra RAMSES, tàu vũ trụ sẽ phối hợp cùng hai vệ tinh nhỏ thực hiện khảo sát radar xuyên đất và đo địa chấn. Trong khi đó, DESTINY+ của JAXA cũng sẽ ghi lại những hình ảnh đầu tiên từ khoảng cách xa, làm tiền trạm cho hai đồng minh phương Tây.
Apophis không chỉ là “con mồi” cho các thiết bị đo lường. Khi bay gần Trái Đất, lực hấp dẫn sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc bên trong và bề mặt tiểu hành tinh, kích hoạt những “trận động đất vũ trụ” mà các nhà địa chất thiên thể đang rất mong đợi. Đây là cơ hội để các cảm biến và radar ghi lại những dữ liệu chưa từng có – từ thành phần khoáng vật đến độ bền kết cấu – thông tin sống còn nếu nhân loại muốn học cách phá hủy hoặc chuyển hướng một thiên thể tương tự trong tương lai.
Quan trọng hơn, đây còn là kịch bản giả định sống động nhất cho những gì có thể xảy ra nếu một Apophis khác – không “hiền lành” như lần này – thực sự va vào Trái Đất. Bằng việc phối hợp đa phương và khai thác đồng bộ tài nguyên khoa học, loài người có thể lần đầu tiên tiến gần đến khả năng tự vệ khỏi diệt vong do các yếu tố ngoài vũ trụ – điều mà chưa thế hệ nào từng có cơ hội thực hành.
Sự kiện Apophis 2029 có thể được ví như một trận “diễn tập thực chiến” trong lĩnh vực phòng vệ hành tinh. Đây không chỉ là cơ hội để thử nghiệm năng lực công nghệ – mà còn là liều thuốc thử cho tính hiệu quả của cơ chế hợp tác toàn cầu trong thời đại đa cực.
Trong bối cảnh mối lo về thiên tai vũ trụ ngày càng được đặt cạnh các khủng hoảng địa chính trị và môi trường, bài học lớn từ Apophis sẽ không nằm ở việc chúng ta nhìn thấy gì – mà là chúng ta cùng nhau phản ứng như thế nào.