Đây là thất bại thứ hai liên tiếp trong các nỗ lực hạ cánh lên Mặt Trăng của ispace, sau sự cố tương tự của Hakuto-R Mission 1 hồi tháng 4/2023. Dù khác nhau về nguyên nhân kỹ thuật – từ nhầm lẫn cảm biến độ cao trong nhiệm vụ đầu tiên đến trục trặc hệ thống đo khoảng cách laser trong Resilience – bản chất vấn đề vẫn xoay quanh độ chính xác và độ tin cậy của cảm biến điều hướng, đặc biệt trong giai đoạn cuối cùng vốn có sai số cực kỳ nhỏ nhưng hệ quả lại cực kỳ lớn.
Câu chuyện Resilience không chỉ là một thất bại kỹ thuật, mà còn phản ánh ranh giới rất thực tế giữa tham vọng vũ trụ và khả năng kiểm soát công nghệ, nhất là với những công ty không có hậu thuẫn tài chính và công nghệ tương đương các cường quốc quốc gia như NASA, ESA hay CNSA.
Không có dư địa cho sai sót ở độ cao 200 mét trên Mặt Trăng – nơi mỗi mili giây trễ tín hiệu hoặc một sai số vài cm trong phép đo khoảng cách có thể biến một cú "tiếp đất" thành cú va chạm ở vận tốc hủy diệt.
Tàu Resilience bay theo quỹ đạo dài, tiết kiệm nhiên liệu nhưng kéo dài thời gian và tăng mức độ phụ thuộc vào cảm biến dẫn đường, trong khi chỉ sử dụng một cụm động cơ đẩy khá đơn giản. So với những hệ thống tự động đa lớp của Blue Ghost (Mỹ) hay những con tàu có người điều khiển như Chang'e (Trung Quốc), cách tiếp cận của ispace thể hiện rõ tính tối giản – cũng là điểm yếu chí mạng.
Dẫu vậy, thất bại không đồng nghĩa với từ bỏ. ispace đã lên kế hoạch cho Mission 3 và Mission 4, với sự xuất hiện của mẫu tàu Apex 1.0 – lớn hơn, nặng gấp đôi Resilience và hứa hẹn mang năng lực kỹ thuật tiệm cận các đối thủ quốc tế. Đây là chiến lược đúng đắn: học từ thất bại, tích lũy dữ liệu và đầu tư cho thế hệ tiếp theo thay vì chạy theo thành công nhanh chóng.
Kể từ khi các cơ quan vũ trụ như NASA mở ra chương trình CLPS (Commercial Lunar Payload Services), không gian trở thành một sân chơi tiềm năng cho khu vực tư nhân. Nhưng bài toán ở đây không chỉ là ai phóng nhanh hơn, mà là ai có thể hạ cánh chính xác hơn, an toàn hơn và lặp lại được. Trong cuộc đua đó, Resilience thất bại, nhưng là một thất bại có giá trị.
Giới hạn công nghệ hiện tại không nằm ở việc phóng tên lửa – điều mà SpaceX, Rocket Lab hay cả ispace đều làm được. Thách thức thực sự là điều khiển “chính xác tuyệt đối” trong những điều kiện không thể mô phỏng đầy đủ trên Trái Đất. Và khi không có cơ hội sửa sai, mọi bài toán đều phải được giải đúng từ lần đầu tiên.