Câu chuyện của Windsurf, một startup AI tưởng như sắp "cập bến vinh quang" trong một thương vụ trị giá 3 tỷ USD với OpenAI, đã nhanh chóng biến thành bài học điển hình cho mặt tối của giới công nghệ: nơi thành công mong manh, niềm tin tập thể dễ tan vỡ và nhân tài trở thành tài sản có thể bị "mua đứt" trong chớp mắt.
Ba ngày. Chỉ ba ngày đủ để định hình lại số phận của hàng trăm người – từ cảm xúc thăng hoa, đến sự phản bội, rồi lại gượng dậy nhờ một bàn tay cứu rỗi đến từ bên thứ ba.
Windsurf không phải là cái tên nổi bật nhất trong làn sóng startup AI, nhưng việc được OpenAI – công ty đứng sau ChatGPT – đề nghị mua lại với mức định giá 3 tỷ USD là điều đáng mơ ước. Với phần lớn nhân viên, đây có thể là "exit" trong mơ. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ chỉ vì… sự phức tạp của hệ sinh thái đầu tư: Microsoft – cổ đông lớn của OpenAI – không muốn thương vụ thành công vì Windsurf cạnh tranh với Copilot, sản phẩm "gà cưng" của chính họ.
Điểm then chốt không chỉ là sự thất bại của một thỏa thuận, mà là sự đứt gãy niềm tin giữa đội ngũ và ban lãnh đạo. Google – kẻ thế vai – không mua toàn bộ Windsurf, mà chỉ thuê CEO cùng đội ngũ cốt cán, để lại phía sau hàng trăm nhân viên không kịp hiểu điều gì vừa xảy ra. Với nhiều người, đây không chỉ là mất cơ hội tài chính mà là một cú sốc tinh thần, khi họ nhận ra mình không nằm trong những điều khoản được "giải cứu".
Thương vụ Windsurf làm nổi bật một kiểu mua lại đang trở nên phổ biến trong thế giới AI: "acquihire" trá hình – nơi giá trị công ty nằm không ở sản phẩm, không ở khách hàng, mà ở đội ngũ kỹ sư và khả năng chuyển giao trí tuệ. Các gã khổng lồ công nghệ đang thể hiện rõ ý đồ: không cần thâu tóm công ty, chỉ cần "cắt" phần tinh túy nhất – con người và công nghệ.
Google không mua Windsurf, nhưng họ "mua đứt" tầm nhìn và bộ não đứng sau nó. Cognition – startup AI khác – nhanh chóng chen chân, tiếp nhận phần còn lại như một dạng "cứu hộ hậu sáp nhập", và tiếp tục cuộc chơi. Điều này làm dấy lên lo ngại trong giới đầu tư: phải chăng thời kỳ "làm giàu cùng nhau" của startup đang nhường chỗ cho một giai đoạn lạnh lùng hơn – nơi "sự sống còn" không dành cho tất cả?
Những thương vụ như Windsurf, Inflection, Scale AI hay Character.AI đang hình thành một xu thế mới: các công ty công nghệ lớn không còn mua startup để phát triển sản phẩm, mà để đẩy nhanh lộ trình nội bộ bằng cách "nhập khẩu chất xám". Về mặt tài chính, đây là phương án hiệu quả: không phải chịu rủi ro vận hành dài hạn, lại tránh được sự giám sát của cơ quan quản lý.
Với các nhà sáng lập, đây là "exit" nhanh chóng và dễ dàng. Nhưng với nhân viên – những người đã sống 100 giờ/tuần cho ước mơ chung – đây là cảm giác bị bỏ lại. Không được chia sẻ tài chính, không được thông báo kịp thời, và cũng chẳng được lựa chọn con đường tương lai.
Windsurf là lời nhắc nhở rõ ràng rằng: gia nhập đúng startup quan trọng không kém việc sáng lập nên nó. Trong thế giới AI tốc độ cao, nơi mà giá trị của công ty có thể gói gọn trong một nhóm người, việc nắm giữ cổ phần cũng không đảm bảo "chia phần" nếu công ty bị "xẻ đôi".
Đối với nhà đầu tư, câu hỏi đặt ra là: có nên tiếp tục rót tiền vào các mô hình dễ bị gỡ rời như Windsurf? Còn với nhân viên, điều quan trọng là đánh giá startup dựa trên khả năng tồn tại độc lập – không chỉ có ý tưởng hay, mà phải có khách hàng, doanh thu rõ ràng, hoặc nền tảng dữ liệu độc quyền. Nếu không, họ chỉ là một phần trong kho "tài nguyên con người" mà các công ty lớn sẵn sàng mua lại từng mảnh.
72 giờ hỗn loạn của Windsurf không chỉ là một câu chuyện thương mại, mà là một phép thử cho đạo đức khởi nghiệp, lòng trung thành và khái niệm thành công trong thời đại mà mọi thứ – kể cả niềm tin – đều có thể được định giá.