Trong kỷ nguyên dữ liệu sinh học và trí tuệ nhân tạo, một bước đột phá đang dần tái định nghĩa điều tra tội phạm: công nghệ phục dựng chân dung từ ADN. Không còn là viễn tưởng, kỹ thuật này đang chuyển mình từ phòng thí nghiệm sang hiện trường, mở ra một hướng đi mới cho ngành pháp y hiện đại.
Ở cấp độ nền tảng, công nghệ phục dựng chân dung từ ADN – hay còn gọi là "DNA phenotyping" – dựa trên nguyên tắc rằng hình dạng và đặc điểm gương mặt con người chịu ảnh hưởng lớn từ yếu tố di truyền. Từ một mẫu vật sinh học – có thể là vết máu, nước bọt hay tế bào da – các nhà khoa học có thể giải trình tự ADN để xác định các biến thể gene liên quan đến màu mắt, màu da, màu tóc, thậm chí là cấu trúc xương mặt.
Tuy nhiên, khác với hình dung phổ thông về việc "in ra khuôn mặt từ ADN", công nghệ này không hoạt động như một chiếc máy ảnh ngược. Thay vào đó, nó là sự phối hợp giữa dữ liệu di truyền, phân tích thống kê, và trí tuệ nhân tạo để tạo ra hình ảnh ước đoán – một bức chân dung kỹ thuật số mang tính xác suất cao, chứ không tuyệt đối. Mỗi đặc điểm ngoại hình được suy luận từ những chỉ dấu di truyền – điển hình là các SNP (đa hình nucleotide đơn) – vốn được coi như "tín hiệu" về tổ tiên, sắc tộc và di truyền hình thể.
Việc sử dụng phương pháp này trong thực tế điều tra vẫn đang gây tranh cãi, đặc biệt về khía cạnh đạo đức và chính xác khoa học. Song một trong những ví dụ kinh điển đã minh chứng cho tiềm năng thật sự của công nghệ là vụ án mạng năm 2011 tại Columbia, Nam Carolina, Mỹ. Cảnh sát từng rơi vào ngõ cụt khi bằng chứng chỉ là một dấu tay dính máu không đầy đủ, và mọi biện pháp truyền thống đều không đem lại kết quả. Phải đến năm 2015, nhờ công nghệ phục dựng chân dung từ ADN, một bản phác thảo số đầu tiên về nghi phạm – là nam giới da sẫm màu, mắt và tóc nâu – mới được công bố. Bản tái hiện ấy đã mở ra một hướng điều tra hoàn toàn mới, dẫn đến việc bắt giữ và kết án Kenneth Canzater Junior vào năm 2017.
Tuy nhiên, bên cạnh những thành công, công nghệ này cũng đặt ra nhiều câu hỏi về tính thiên kiến chủng tộc, quyền riêng tư sinh học và khả năng bị lạm dụng. Chân dung được phục dựng từ ADN mang tính xác suất và thường không thể chỉ đích danh một cá nhân, dễ dẫn tới rủi ro định kiến nếu không được sử dụng một cách cẩn trọng, kết hợp cùng các phương pháp điều tra khác.
Với tốc độ phát triển của khoa học di truyền và trí tuệ nhân tạo, khả năng một ngày nào đó chúng ta có thể tạo ra bản mô phỏng gương mặt cực kỳ chính xác chỉ từ một giọt máu là điều không quá xa vời. Nhưng cho tới lúc đó, câu hỏi không chỉ là "chúng ta có thể làm gì từ ADN", mà còn là "chúng ta nên làm gì và không nên làm gì với nó".